Con nghe lời bác nào.Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.
