Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược.Lúc đó anh Haney chưa biết thuật của Carrier để diệt nỗi lo.000 người, tôi vui thích vô cùng.Bà Stapleton sợ nhất lập ngân sách cho những gia đình mà lợi tức một năm được 5.Cho nên mỗi buổi sáng, trước khi đi xin việc, ông mua một bông cẩm chướng, gài vào khuyết áo rồi lanh lẹ xuống phố Oxfort, thẳng người, ngưỡng mặt mà bước.Cặp vợ chồng khốn khổ ấy đã trả mắc "chiếc còi" của họ biết bao! Năm chục năm sống trong cảnh địa ngục - chỉ vì không một người nào có đủ lương tri để nói "Tốp lại đi", hoặc có đủ sáng suốt nhận giá trị của mỗi sự, mà rằng: "Thôi chúng ta tốp chuyện đó ngay bây giờ nhé.Việc ngập tới cổ, mà không bao giờ làm xong được cả.Người nhà tôi thu xếp cho tôi được rảnh tối thứ bảy, vì biết tôi bỏ ra một phần buổi tối để tự xét mình, soát lại và tự phê bình hành vi trong tuần lễ.mà "nếu không" nghĩa là chết chắc chắn.Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi.
