000 đô-la và tiếp tục tăng lên từng ngày.Cha mẹ tôi đã bán mảnh đất và thu về 600.Cách ứng xử này cũng tạo cơ hội cho người khen tặng có niềm vui cho quà mà không bị ném trả lại.Tôi không thấy ai chĩa súng vào đầu bạn và bảo bạn phải sống trong ngôi nhà như thế nào, sử dụng loại xe gì, mặc quần áo của nhà thiết kế nào hay ăn món gì.Cũng như thế, nếu bạn nghĩ tiền bạc là không quan trọng thì đơn giản là bạn sẽ không có đồng nào cả.Rồi phần khác liền nhắc khéo: “Ừ, rồi ai nấy đều xúm lại xin xỏ, nhờ vả ngay cho mà xem”.đó không? Liệu bạn có đợi đến khi người đó đọc được ý nghĩ trong đầu bạn hay đoán ra rằng bạn đang sở hữu thứ sản phẩm có thể giúp họ không? Bạn nghĩ sao về một người không chịu giới thiệu khả năng của mình cho những người đang gặp nạn chỉ vì họ xấu hổ, sợ hãi hay quá thờ ơ với việc quảng bá?Muốn cực này tồn tại thì bắt buộc cực kia phải tồn tại.May mắn là khóa học 3 ngày này sẽ giúp bạn làm điều đó.000 đô-la, cô tiêu hết 10.
