Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.Êm dịu và hoang vắng.Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.Một pho tượng im lìm.Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.Chỉ là chuyện phiếm thôi.Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
