Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.Dù không bao giờ có tận cùng.Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.Con không nói thì làm sao mẹ biết.Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
